TRANG THƠ: KỈ NIỆM 1 NĂM TRÊN MẶT TRẬN TIỀN PHƯƠNG CHỐNG DỊCH
ĐẠI DỊCH NÀY CẦN LẮM NHỮNG BÀN TAY
Tháng tám về còn nắng quá anh ơi
Nơi trận chiến tuyến đầu chống dịch
Lời hiệu triệu trong đầu em vọng mãi
Chống dịch như chống giặc Anh ơi.
Thân gái em cũng phải lên đường
Mặc dù các cô chú rất thương
Cái oi nóng mùa hè không dứt
Bộ phòng hộ em mang ướt đẫm vai gầy
Nhưng Anh ơi! Chính vì cái nóng oi ả
Mặc “quân phục” phòng hộ. Mồ hôi ra
Không còn nước để phải ra “ngoài”
Mỗi lần tháo “ phòng hộ” oải lắm cơ
Em biết không những gì anh gửi
Trong đó mang cả tình thương của mẹ
Nỗi nhớ của cha, của anh và em gái.
Tháng Tám về đồng đội nơi đây
Đang gồng mình ngày đêm chống dịch
Hãy gắng lên ta sẽ về tới đích
Sinh nhật này em tạm phải xa anh
Xa Hà Nội, thơm phố phường hoa sữa
Vì đại dịch cần lắm những bàn tay
Của anh và của em những đồng đội
Ngòi bút anh đem, áo trắng em mang
Mảnh đất tiền phương không tiếng súng
Như có tiếng đàn, bớt những lời than.
Đau lắm anh, “gói” và buộc vào. Không sao khác được gắng hết rồi.
Ngày độc lập, hẹn anh mùa tháng Chín
Có tự do của tháng Tám ngọt ngào.
Hết mùa dịch, khi Covid chạy xa.
Dang tay Anh đón em cùng mẹ.
Cả cha và em gái út trong nhà.
Em ôm anh trao nụ hôn chiến thắng.
Còn bây giờ “ chiến trường” cần lắm những bàn tay.
Hẹn anh về, em sẽ làm sinh nhật.
(Kỷ niệm một năm ngày tăng cường cho
mặt trận tiền phương chống dịch BT- HCM 5-8-2021) H và H