TRANG THƠ PHỤ NỮ VỚI GIA ĐÌNH : NGHỀ LÀM VỢ

NGHỀ LÀM VỢ

(Có một nghề nhọc nhằn như thế…)
Có một nghề chẳng ai đặt thành tên, 
Nhưng tôi gọi đó là nghề “Làm vợ”!
Đến với nhau bởi tình yêu duyên nợ
Đỡ đần nhau đi suốt cả cuộc đời.

Là cái nghề không chế độ nghỉ ngơi
Không hưu trí, chẳng thưởng khen mà vẫn miệt mài cần mẫn
Vun vén lo toan trong ngoài tất bật
Từ việc cơ quan cho đến việc ở nhà!

Là cái nghề không thất nghiệp dẫu già
Chỉ lên chức là: làm bà, làm mẹ
Là cái nghề mà quanh năm lặng lẽ!
Cống hiến hết mình, nhẫn nại đức hy sinh!

Là cái nghề mà sai đúng cũng lặng thinh
Bởi đơn giản vì mình đang LÀM VỢ!
Chép miệng thở dài “đành thôi duyên nợ”
Người đau khổ nhọc nhằn, người hạnh phúc thăng hoa!

Là cái nghề dẫu chẳng được ngợi ca
Chẳng được vinh danh ngoài câu ” sang vì vợ”
Là cái nghề chẳng cần ai nâng đỡ
Chỉ cần được yêu thương là hăm hở hết mình!

Là cái nghề tốt nghiệp bởi chữ TÌNH
Và kinh nghiệm được xây bằng chữ NGHĨA
Là cái nghề ai cũng mong tròn trịa:
CHUNG THUỶ, DỊU DÀNG, HIẾU HẠNH, ĐẢM ĐANG

Là cái nghề bắt đầu từ lúc bước sang ngang !

H. Minh – Bùi Bát